[ Hà Nội, 10 . 03 . 2021 ] Có đôi khi tôi thấy cô đơn giữa Hà Nội, cái thành phố hơn 8 triệu dân này! Có đôi khi trời mưa lạnh xuống, tôi thích cuốn mình trong chăn, ngủ một giấc tới sáng, mặc kệ tiếng ồn ào người đi học, người đi làm, mặc kệ bài kiểm tra ngày mai dù chưa có chữ nào trong đầu, mặc kệ những bản nhạc lộn xộn của đứa bạn cùng phòng, mặc kệ ai yêu ai, ai ghét, bỏ mặc ai, cứ thế mà tận hưởng cuộc sống, tận hưởng từng chút mùa mưa Hà Nội, tận hưởng cái tuổi trẻ tươi đẹp này. Có đôi khi tôi muốn thu mình vào một góc nào đó để lắng nghe nhịp thở của Hà Nội, để cảm nhận được mình đang sống và tồn tại, đang yêu và được yêu giữa cái thành phố tấp nập, cuồng nhiệt và vội vã này. Những lúc như thế tôi thường đến cafe sách hoặc chọn một bờ hồ yên tĩnh rồi lặng im suy ngẫm về những người đã đi qua cuộc đời mình, để hồi tưởng, để cảm nhận sự bình yên, để mơ mộng và để tìm câu trả lời cho câu hỏi: Tôi là ai giữa cuộc đời này? Có đôi khi chẳng có ai để tâm sự nên tôi chọn tự gặm nhấm